Dòng
sông một bờ
Nguyễn Khắc Thạch
Có một dòng sông mang tên em,
Dòng sông anh tự đặt
Xin mùa thu chiếc lá làm thuyền.
Dòng sông anh tự đặt
Xin mùa thu chiếc lá làm thuyền.
Có một dòng sông trôi vào lãng quên,
Nước trong như nước mắt
Điều chưa đến mà sao thấy mất?
Nước trong như nước mắt
Điều chưa đến mà sao thấy mất?
Có một dòng sông chỉ có một bờ,
Phía bờ kia quay mặt.
Dòng sông anh không qua được bao giờ...
Phía bờ kia quay mặt.
Dòng sông anh không qua được bao giờ...
Bài thơ tuy ngắn, ngắn - nhưng nó
chứa đựng cả một cuộc tình, mà trong cuộc tình đó "phía bờ kia quay
mặt" hay nói đúng hơn nó là "cuộc tình đơn phương", đó là cảm
xúc của người con trai dành trọn cho người con gái mà anh ta yêu, lúc nào cũng
nhớ về người ấy, bất kỳ sự vật hiện tượng gì cũng gắn tên người ấy. Ngay ở câu
đầu bài thơ tác giả đã viết:
Có một dòng sông mang tên em
Dòng sông anh tự đặt
Xin mùa thu chiếc lá làm thuyền
Dòng sông anh tự đặt
Xin mùa thu chiếc lá làm thuyền
Có thể nói tình cảm của người con
trai không dừng lại ở việc đặt tên các sự vật hiện tượng gắn liền với người con
gái (và tôi đoán chắc còn có rất nhiều vấn đề khác, các sự vật hiện tượng khác
đều được mang tên em) mà tình yêu đó còn được chàng trai nuôi dưỡng và phát
triển "Xin mùa thu chiếc lá làm thuyền " Một hình ảnh thật lãng mạn
với chàng trai đang yêu nhặt từng chiếc lá thả xuống sông, mỗi một chiếc lá
chàng trai như gửi gắm tình cảm của mình vào đó.
Thế nhưng, tình cảm trọn vẹn của
chàng trai dành cho người con gái như nước sông tuôn chảy ấy cuối cùng cũng
không được người con gái đáp lại, một sự thất vọng nối tiếp những thất vọng,
như ngọn sóng ngày đêm vỗ vào bờ, như những chiếc lá đuổi nhau dưới lòng sông
mà không bao giờ bắt kịp.
Có một dòng sông trôi
vào lãng quên
Nước trong như nước mắt
Điều chưa đến mà sao thấy mất
Ai bảo con trai không đau khổ, không
yếu đuối, có đấy nhưng có điều nó không thể hiện ra bên ngoài như con gái mà
thôi, ở đây nước mắt chảy ngược vào tim như dòng sông kia vậy. Tôi thấy thích
nhất câu thơ này "Điều chưa đến mà
sao thấy mất" dường như chàng trai hiểu rõ tình cảm của người
con gái đối với mình nhưng chàng vẫn yêu vẫn dành trọn tình cảm của mình, một
tình cảm dồn nén tích lũy theo năm tháng roài cuối cùng vỡ òa làm cho người con
trai đến bật khóc, khóc cho tình yêu, khóc cho "Điều chưa đến mà sao thấy mất", khóc cho cuộc tình chưa
đến đã chia xa.... Ngẫm ra cũng giống như nhà thơ Xuân Sách cũng với một mối chân
tình, phải chăng tình yêu đơn phương nào cũng giống nhauNước trong như nước mắt
Điều chưa đến mà sao thấy mất
Hàng cây công viên vươn ngọn ra sông
Sông vô tình chảy tuôn ra bể
Anh hướng về em tháng ngày bền bỉ
Em vô tình em chảy về đâu
Những câu cuối cho một bài thơ như là kết thúc của một cuộc
tình đơn phương dai dẳng, phải chăng nó được kết thúc theo kiểu “Em đi lấy
chồng anh tiếc lắm thay”, ở đây tác giả không nói nên điều đó, và vì thế chàng
trai trong bài thơ còn có chút hy vọng...Sông vô tình chảy tuôn ra bể
Anh hướng về em tháng ngày bền bỉ
Em vô tình em chảy về đâu
Ước gì sông rộng một gang
Bắc cầu dải yếm cho chàng sang chơi
Kỷ niệm, tình yêu dẫu vui, dẫu buồn rồi cũng dần trôi theo
năm tháng, thời gian đi qua, tất cả đi qua, hạnh phúc và niềm đau cũng đi
qua... ở đây chàng trai trong bài thơ cũng muốn quên đi lắm chứ, một chuyện
tình buồn, một mối tình đơn phương, chỉ có phía "bờ anh" mà không có
phía "bờ em"... nên anh đã cố quên đi, cho dù không bao giờ quên
được. Bắc cầu dải yếm cho chàng sang chơi
Có dòng sông chỉ có
một bờ
Phía bờ kia quay mặt
Dòng sông anh không qua được bao giờ
Phía bờ kia quay mặt
Dòng sông anh không qua được bao giờ
Ở khổ thơ này, tác giả thật tài tình
khi ví tình cảm hiện tại của mình như dòng sông kia, một bên lở một bên bồi,
như hai bờ sông song hành trong suốt cuộc đời mà không bao giờ gặp.
Bài thơ kết thúc giống như "dòng
sông" trong lòng anh đã thôi chảy, dẫu biết rằng dòng sông cuộc đời cứ mãi
trôi đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét