Khi làm việc căng thẳng, khi mà lúc cơ thể bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, khi
mà mọi thứ trở lên trống rỗng, làm thế nào để refresh lại mình?
Đấy
là cảm nhận của tôi trong một buổi chiều mùa đông u ám, mới đang giữa
buổi mà thời tiết đã xám xịt, lạnh lẽo, mọi thứ đều nhờ nhờ khó phân
biệt (giống như giới tính của bọn trẻ bây giờ).
Vươn
vai và ngáp một cái, tôi rời xa bàn làm việc và quyết định tìm cho mình
một góc riêng để refresh lại mình, tất cả chỉ chóng vánh trong 30 phút
ngắn ngủi.
Cái góc riêng mà tôi chọn là quán nước vỉa hè ngay sát
cạnh cơ quan, bên hông chùa Ngọc Khánh và hướng mắt nhìn ra hồ. Gọi cho
mình cốc trà nóng bốc khói
, áp hai tay vào cốc roài xoa lên má, hít một hơi cái mùi thơm ngai ngái và cảm nhận hơi ấm lan tỏa mới tuyệt làm sao
.
Khẽ chép một ngụm trà nóng bỏng lưỡi, tôi như chìm đi bởi vị đắng và
chát sau đó thanh thanh và ngọt dần trong miệng, trong cổ và trong tất
cả các nang vị giác mà tôi cảm nhận được. Lúc đó tôi như "phiêu" đi và
tôi chắc một điều rằng tôi đã thưởng thức hết cái hay của trà.
Với
tay châm một điếu thuốc, nhìn ánh lửa đỏ lập lòe sau gọng kính, tôi rít
một hơi thật dài như muốn nuốt vào trong đủ mọi thứ mà tôi luôn ý thức
được sự độc hại của nó. Thôi nhé, 1 điếu thôi roài cấm tiệt, cấm đấy.
Cấm
thì cấm, lâu lắm roài tôi mới hút thuốc để cảm nhận xem nó thế nào
(đừng có ai học theo tôi nhé), nói chung là khó hình dung lắm, nếu mà
viết được thì có nghẽ tôi đã thành thằng nghiện mất roài. may cho mình
vãi.
Vứt
điếu thuốc đang hút dở xuống đất, dùng mũi dày di di như trút hết bực
bội, tôi mới chú ý quan sát mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Trong cái
xô bồ của xã hội hiện đại, dường như vẫn còn cái rì đó níu kéo anh mắt
của tôi (hoặc giả lúc đó cái bụng tôi đang đói) bắt tôi tìm tòi, lọ mọ
theo tiếng gọi của bản năng đang réo gọi trong bụng, chẹp, chẹp, bánh
giò nóng, đúng thế, bánh giò nóng.
Bánh
giò là món ăn rất phổ biến ở miền bắc, tầm giữa buổi các cô các cậu hay
ăn. Bánh cuốn thì ở Thanh Trì, còn bánh giò thì chắc được làm ở Nhổn
hoặc làng Ngọc Hà (Thanh trì cũng có làng Tranh làm bánh nổi tiếng nhưng
chủ yếu là làm bánh nếp). Chẳng biết nó ra đời tự bao giờ, ai là người
đặt tên cho nó chỉ biết nó gắn bó, thân thuộc đến mức...."hít hơi là
thèm".
Bánh được làm bằng gạo tẻ (gạo mới thì càng ngon), xay bằng
cối đá thành một thứ bột trắng. Khi bột đã xay xong thì bắc lên bếp, đun
nhỏ lửa, hòa một chút nước hàn the, một chút muối roài khuấy đều tay
cho đến khi nào bột sệt lại thì bắc ra khỏi bếp.
Lá chuối là loại lá
bánh tẻ, được cắt thành những dải rộng 30cm và được nhúng qua nước nóng
cho mềm. Khi gói bánh thì chụm lá trên lòng bàn tay trái, dùng đũa cả to
phết bột lên trên roài cho nhân bánh vào và gói lại. khi gói gấp 2 mép
vào nhau tạo cho bánh khum khum hình bàn tay. sau khi gói xong thì luộc
khoảng 1 tiếng.
Nhân bánh được làm từ mọc nhĩ, hành khô, tiêu, thịt
xay nhỏ ...(có nơi còn cho cả trứng chim cút-dở hơi) khi ăn có mùi thơm
và cảm giác béo ngậy.
Bánh sau khi bóc ra có màu xanh đặc trưng của lá chuối, thế là đạt yêu cầu.
Khi
ăn để bánh ra đĩa, dùng dao cắt phần phía trên của bánh (nếu bóc ra
bánh sẽ nhanh nguội và mất ngon), khi ăn cho thêm tương ớt, giò lụa, ăn
kèm với dưa chuột muối hoặc su hào cà rốt, hành muối
Khi ăn dùng thìa, ăn xong nhớ trả thìa lại cho người ta nhé.
Vừa ăn vừa tưởng tượng ra thế, không biết có đúng không.
Tất cả chỉ diễn ra trong 30 phút, 30 phút ngắn ngủi nhưng nhiều ý nghĩa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét